Tùy tiện, cẩu thả trong giao lưu, tiếp xúc(Phan Chu Trinh, nước Việt Nam mới sau khi Pháp Việt liên hiệp, 1912)
“Xét
nước ta đời thụ phong Trung Quốc chỉ là chính sách ngoại giao cho nên
coi là trò chơi, không coi là vẻ vang. Kẻ lấy Trung Quốc làm ỷ lại, ắt
là vào thời cuối
(1): vua nhác, tôi nịnh, binh bị không sửa
sang, coi họ như cha mà quên điều nanh ác. Thời cuối các đời Trần, Lê
đều có, mà triều ta
(2) lại càng nhiều. Sứ thần ngày xưa làm
nhục được người Trung Quốc coi như vinh dự. Những kẻ đi việc sứ đời sau
lấy việc được một bài thơ, bài văn, một lời than , tiếng cười của sĩ phu
Trung Quốc trở về để khoe khoang với bạn bè làm vẻ vang. Mặt này lại là
một điều suy sút của sĩ phu nước ta.
(1) tức giai đoạn suy tàn của một triều đại.
(2) triều ta đây tức là nhà Nguyễn.
Thạo sử người hơn sử mình
(Hoàng Cao Khải, Việt sử yếu, 1914)
Sĩ tử khắp nước ta làu thông kinh sách mà không biết đất đai của nước ta và nòi giống dân ta như thế nào. Họ chỉ biết Hán Cao
.
Tồ, Đường Thái Tông mà không biết Đinh Tiên Hoàng, Lê Thái Tổ ra làm
sao. Họ chỉ biết Khổng Minh, Địch Nhân Kiệt mà không biết các bề tôi Tô
Hiến Thành, Trần Quốc Tuấn thờ vua giúp nước như thế nào. Họ chỉ biết
núi Thái Sơn cao chót vót, sông Hoàng Hà sâu thăm thẳm, nhưng không hề
hay biết núi Tản Viên từ đâu tới, sông Cửu Long ở Nam Kỳ - phát nguyên
từ nơi nào.
Ưa chuộng phong tục nước ngoài cho nên bao nhiêu nghi lễ về quan hôn tang tế
(1),
chúng ta đều bắt chước người Trung Hoa cả. Lại còn lấy kỹ nghệ nước
ngoài làm ưa thích. Đã không chịu học hỏi cách biến chế, óc sáng kiến
của họ, mà tại đi tiêu thụ hàng hóa giúp cho họ
. Đa số những vật liệu như đồ sứ, hàng tơ
, lụa, hàng thêu, hàng đoạn
(2)... chúng ta đều đi mua sắm từ bên Trung Quốc về dùng
. Rồi
dần đà lâu ngày, linh hồn của dân tự nhiên bị đổi dời, trí não của dân
ta tự nhiên bị bưng bít mà ta không hề biết, chỉ vì cái cớ chúng ta cứ
chuyên trọng Bắc sứ
(3) mà thôi.
(1) các việc thuộc về đình đám, ma chay, cưới xin…
(2)
hàng dệt bằng tơ, mặt bóng mịn
(3) tức lịch sử Trung Hoa.
Ai cũng học mà chẳng học ai cả
(Ngô Đức Kế, Nền quốc văn - Tạp chí Hữu Thanh, 1924)
Người
nước mình từ xưa đến nay, cái tâm lý đối với việc học là học mà đi thi,
đi học cũng như đi buôn bán hay làm nghề, cái mục đích chỉ là cầu lợi
mà thôi. Tiếng rằng nước mình tôn sùng đạo Khổng, song đó là vì học đi
thi mà tôn sùng, chứ không phải vì tôn sùng mà phải học. Cho nên ngày
trước triều đình thì Hán tự thì người mình lo học Hán tự để lấy ông cử,
ông nghè. Ngày nay Chính phủ bảo hộ thi Pháp văn thì người mình lo học
Pháp văn để lấy ông tham ông phán…
0 comments:
Post a Comment