…mô
hình tập đoàn Việt liên kết cùng sinh lợi trên mảnh đất nông nghiệp của
nông dân là hoàn toàn có thể diễn ra. Thế nhưng… họ thích phỉ báng sự
nghèo khó hơn là cưu mang và tìm hướng giúp đỡ.
Xin
bắt đầu với câu chuyện một Tập đoàn kinh tế sau thành công nhanh chóng
trên nhiều lĩnh vực, họ tiếp tục khẳng định sức mạnh với mô hình đầu tư
nông nghiệp khép kín với sứ mệnh cao cả là vì sức khỏe người dân.
Theo
đó, Tập đoàn này đầu tư mấy nghìn tỷ để kinh doanh nông sản sạch với mô
hình khép kín, từ trồng trọt cho đến buôn bán hệ thống siêu thị và cửa
hàng tiện lợi của chính mình. Ngoài ra, họ còn liên kết với các nước như
như Israel, Nhật Bản, Hà Lan… để nhận tư vấn và chuyển nhượng công
nghệ, kỹ thuật, giống và thiết bị nông nghiệp. Trong tất cả sứ mệnh ấy,
hoàn toàn không có bóng dáng của người nông dân.
Phải
nói thêm rằng, đây không phải là đơn vị có tiềm lực kinh tế mạnh đầu
tiên tuyên bố sứ mệnh vì sức khỏe của người tiêu dùng Việt Nam liên quan
đến các dự án nông nghiệp. Họ hướng người tiêu dùng đến những món ăn
xanh được đảm bảo về an toàn sức khỏe, hoàn toàn không có thuốc trừ sâu,
dư lượng thuốc bảo vệ thực vật như cái cách mà báo giới ưu ái dành cho
sản phẩm của người nông dân Việt Nam.
Những
giọt nước mắt của người nông dân trồng dưa hấu, hành tím, thanh long,
chanh… chưa bao giờ đủ sức làm mềm lòng những người làm công tác truyền
thông của đất nước mình. Thay vì giúp người nông dân tìm một giải pháp
với sự hỗ trợ của những ban ngành vốn dĩ có trách nhiệm thực hiện điều
đó, họ thản nhiên ném một mớ hồ nghi cho người sử dụng, rồi ráo hoảnh
đứng dậy bỏ đi chỗ khác.
Vô tình hay hữu ý, họ phát quang sẵn một con đường cho những tập đoàn kinh tế vững bước tiến lên.
1.
Cô Sáu, 53 tuổi, quê Vĩnh Long. Cô Sáu không có gì đặc biệt cả, ngoại
trừ, cô là biểu trưng cho phụ nữ miền Tây Nam Bộ với gia sản lớn nhất là
mấy sào đất trồng chanh trên cù lao mà gia đình cô Sáu đang sinh sống.
Những
đứa con của cô Sáu vì mưu sinh đã ly hương, họ làm đủ thử nghề ở Sài
Gòn. Một thế hệ thanh niên hăm hở rời quê với hành trang duy nhất là sức
khỏe. Họ lập gia đình tại nơi này, ở trọ, sinh con rồi gửi cháu về quê
cho cô Sáu.
Vài
tháng trước, vườn chanh nhà cô Sáu chuẩn bị cho thu hoạch. Cô Sáu nhẩm
tính sẽ thu được vài mươi triệu đồng, trừ hết tiền phân bón cô lãi được
tầm 10 triệu. Cũng cần phải nhớ, giá phân bón bây giờ đã tăng chóng mặt.
Cô dự định khi có tiền, sẽ mua cho các cháu mấy bộ đồ mới, thêm một ít sữa mà cô thấy quảng cáo trên tivi mỗi ngày.
Tiếc thay, giá chanh lâm vào cơn đại khủng hoảng, chanh đẹp còn độ 1 nghìn/ký.
Cô Sáu lâm vào bi kịch khác, tổng thu hoạch của vườn chanh không đủ tiền phân chứ đừng nói đến ý định lấy công làm lời.
Mọi
thứ đang vô cùng bế tắc, nhất là khi cô con dâu của cô Sáu chuẩn bị
sinh cháu thứ hai và hướng toàn bộ hy vọng vào túi tiền quê của cô Sáu.
Cô Sáu chỉ là một trong hàng triệu người nông dân Việt Nam đang lâm vào bế tắc ngay trên mảnh đất nông nghiệp này.
2. Trong buổi hầu chuyện với Giáo sư Võ Tòng Xuân, tôi thưa với ông câu chuyện mà tôi biết.
Có
một Việt kiều Đức nuôi cá rô phi ở ngay miền Tây Nam Bộ, nuôi theo dây
chuyền VietGAP, người Việt kiều này sử dụng hệ thống đèn chiếu sáng và
lưới điện để đánh bẫy như con mối, thiêu thân… cho cá ăn, hoàn toàn
không tốn tiền mua thực phẩm. Và mỗi lần xuất cá là xuất khẩu sang Đức
với giá trị hàng triệu USD. Đây là chuyện không khó nhưng vì sao người
nông dân chúng ta vẫn không thực hiện được.
"Ông
Việt kiều Đức làm được vì ông Việt kiều này có mối lấy hàng từ Đức. Còn
người nông dân mình không làm được chuyện này là vì không có doanh
nghiệp đứng sau, không có thị trường. Doanh nghiệp phải đứng ra hướng
dẫn kỹ thuật, đảm bảo đầu ra cho người nông dân, chứ người nông dân làm
sao mà biết được. Người nông dân chỉ biết nuôi xong mang ra ngoài chợ
bán hoặc bán đại trà cho các nhà máy chế biến cá", Giáo sư Võ Tòng Xuân
trả lời.
Rõ ràng, người nông dân Việt Nam thiếu hẳn một doanh nghiệp đứng sau lưng. Mà nếu có, cũng chỉ là doanh nghiệp nước ngoài.
"Ví
dụ như độ 10 năm trước, doanh nghiệp Bourbon của Pháp sang tìm hiểu thị
trường tại Việt Nam, họ thấy vùng Tây Ninh thích hợp cho cây mía. Họ đã
đầu tư quy hoạch vùng, hệ thống tưới tiêu, và xây Nhà máy đường hiện
đại nhất Châu Á, đảm bảo đầu ra cho cây mía Tây Ninh. Vậy mà, bây giờ
các vùng quy hoạch mía đó đã trồng củ mì (sắn), mảng cầu, cao su có giá
hơn, người nông dân đã tự ý chuyển đổi cây trồng, phá vỡ quy hoạch. Tất
nhiên đây cũng có một phần lỗi của người nông dân, nhưng chúng ta không
thể bắt người nông dân cứ trồng mía trong lúc trồng các thứ cây khác lại
có hiệu quả kinh tế cao hơn. Vấn đề là các nhà máy đường chưa có khoa
học kỹ thuật đảm bảo trồng mía có lời nên chưa thuyết phục được người
nông dân trung thành với cây mía", vẫn dẫn lời Giáo sư Võ Tòng Xuân.
3.
Tự rất lâu rồi, nền nông nghiệp của chúng ta vẫn thường được nhắc đến
với nguyên tắc "Bốn nhà". Bao gồm, nhà nông - nhà khoa học - nhà quản lý
và Nhà nước.
Tuy
nhiên, không hiểu bằng cách nào mà ngoại trừ nhà nông đang khóc ròng
với Nông nghiệp. Còn lại ba nhà kia chỉ mờ mờ nhân ảnh, áo giấy đi đêm.
Còn
người nông dân thì biến thành nông dân tự do nhất thế giới. Muốn trồng
cây gì cũng được, muốn canh tác ra sao cũng được, muốn áp dụng phương
pháp trồng trọt sao cũng được, muốn bán với giá cả sao cũng được. Cái
vòng luẩn quẩn ấy kéo dài mãi cho đến khi người nông dân đấm ngực trách
trời vì lâm vào tình huống, được mùa mất giá. Không chỉ được mùa mất
giá, còn thêm cái họa của truyền thông gieo vào mà những sản phẩm nông
nghiệp manh mún phải hứng trọn.
Sẽ
không có lối thoát cho người nông dân Việt Nam, hay đích xác hơn là
trong cuộc chiến không cân sức giữa những tập đoàn lớn mạnh và người
nông dân thì chắc chắn người nông dân sẽ cầm chắc phần thua.
4.
Lại có thêm những cá nhân như cô Sáu mà tôi đã kể ở phần trên bài viết,
những cá nhân vốn thuần nông phải rời quê để lên Sài Gòn kiếm sống.
Họ kiếm sống bằng công việc giúp việc ở quán ăn, bán vỉa hè hay phụ việc nhà cho người khác.
Tôi
tin rằng, Tập đoàn kia đang thật sự vì người tiêu dùng Việt Nam với sứ
mệnh đầy cao cả. Chỉ là, khi Tập đoàn ấy mải mê với sứ mệnh của mình, họ
nghiễm nhiên gạt người nông dân sang một bên, tạm gọi là bên thua cuộc.
Kẻ
mạnh, là kẻ biết chìa tay ra chứ không phải đạp lên vai người khác, tôi
từng được dạy như vậy. Nhất là khi, kẻ mạnh ấy đi đến đâu cũng nói về
sứ mệnh với cộng đồng.
Đáng tiếc, lời nói và hành động luôn khó sánh đôi. Nhất là lúc, sự hoạt ngôn chỉ là phương tiện để hướng đến mục đích sinh lợi.
Một
mô hình tập đoàn Việt liên kết cùng sinh lợi trên mảnh đất nông nghiệp
của nông dân là hoàn toàn có thể diễn ra. Thế nhưng, đây chỉ là điều
viển vông ở thời đại họ thích phỉ báng sự nghèo khó hơn là cưu mang và
tìm hướng giúp đỡ.
Dẫu sao thì, nước chúng ta vẫn cứ là một nước nông nghiệp.
Bất chấp, người nông dân đang đỏ hoe mắt vì những trớ trêu.
Ngô Nguyệt Hữu
Nguồn : PetroTimes, 30/09/2015
0 comments:
Post a Comment