"...Mục
tiêu giải tán Đảng cộng sản Việt Nam của Nguyễn Tấn Dũng không nhằm
thiết lập thể chế dân chủ - đa đảng mà là nhằm thiết lập chế độ độc tài
cá nhân trộn lẫn gia đình trị để tối đa hóa cướp đoạt tài sản của nhân
dân và của quốc gia..."
Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng
Từ
hai năm trở lại đây, đặc biệt trước thềm Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam
lần thứ 12 sẽ diễn ra vào đầu năm sau, 2016, từ trong nước đã lan tin
này: “Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng một khi nắm chức Tổng Bí thư Đảng Cộng
sản Việt Nam sẽ giải tán Đảng. Vì vậy, những người Việt Nam đấu tranh
cho dân chủ cũng như Mỹ và các nước dân chủ phương Tây khác hãy ủng hộ
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam”.
Phải nói rằng tin này là có cơ sở.
Sau
khi Liên Xô và chế độ cộng sản ở các nước Đông Âu sụp đổ một cách ngoạn
mục cách đây một phần tư thế kỷ thì ai cũng biết rằng sự cáo chung của
các nước cộng sản còn lại gồm Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam, Lào ở
bán cầu Đông và Cuba ở bán cầu Tây chỉ còn là vấn đề thời gian. Do đó,
để tránh né trừng phạt nghiêm khắc của nhân dân thì những kẻ có tài sản
kếch xù gom trên xương máu của người dân và quốc gia trong ban lãnh đạo
Đảng Cộng sản Việt Nam mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là đại diện hẳn đã
phải tính “đoái công chuộc tội” bằng cách đứng ra giải tán đảng cộng sản
độc tài. Vả lại, một trong trong những đặc tính nổi trội của dân tộc
Việt Nam là “đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại” đồng nhất
với tha thứ cho những kẻ thủ ác biết sám hối kịp thời. Mặt khác, những
kẻ này cũng hy vọng rằng với sức mạnh của khối tài sản kếch xù của mình
sẽ còn tiếp tục cầm quyền ở Việt Nam hậu cộng sản.
Bên
cạnh đó, việc một đảng cộng sản độc tài bị kết liễu bởi chính người
đứng đầu đảng đó đã có tiền lệ với Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô
Gorbachov.
Có
thể nói có một bộ phận những người Việt Nam đấu tranh cho dân chủ hoan
hỉ trước tin này vì nếu nó thành hiện thực thì chẳng những Việt Nam có
cơ hội có được chế độ dân chủ - đa đảng mà còn có cơ hội “thoát Trung”
để bảo vệ hiệu quả lãnh thổ và chủ quyền lãnh thổ cũng như chủ quyền
kinh tế trước cuộc xâm lăng ồ ạt đa phương diện được phát động từ Trung
quốc. Thực vậy, quan hệ ý thức hệ với Trung Quốc của Đảng Cộng sản Việt
Nam đã và đang là nguyên nhân biến Việt Nam dần thành thuộc địa của láng
giềng bành trướng phương Bắc này.
Về phần mình, Mỹ và các nước dân chủ phương Tây khác hẳn cũng bị kịch
bản “Nguyễn Tấn Dũng giải tán Đảng Cộng sản Việt Nam để dân chủ hóa chế
độ” quyến rũ bởi lẽ với các nước này loại bỏ càng sớm càng tốt chế độ
cộng sản tự phong sứ mệnh “đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản” dù ở nơi đâu
luôn là mục tiêu đầu bảng.
Việc con gái Nguyễn Tấn Dũng là Nguyễn Thanh Phượng lấy công dân Mỹ
Henri Nguyen, tức Nguyễn Bảo Hoàng, con của một cựu quan chức Việt Nam
Cộng Hòa, càng làm cho Mỹ tin rằng Nguyễn Tấn Dũng thực sự muốn trở cờ,
đập tan Đảng Cộng sản Việt Nam vốn là “bên thắng cuộc” trong chiến tranh
Việt Nam. Vì thế, việc chính quyền của Tổng thống Obama mới rồi đã
quyết định cho Việt Nam gia nhập TPP trong khi đàn áp nhân quyền ở đây
không hề giảm chỉ có thể là đòn bẩy cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng giành
vị trí đứng đầu Đảng Cộng sản Việt Nam tai Đại hội 12 sắp diễn ra của
đảng này.
Chả thế mà Hoàn Cầu Thời Báo, cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Trung
Quốc, số ra ngày 25/1 năm nay, đưa ra nhận định: “Washington đã nhận ra
tiềm năng của ông Dũng như một đại diện hiệu quả. Đại hội đảng lần thứ
12 có thể là cơ hội duy nhất cho ông Dũng lên nắm quyền lực tối cao. Mỹ
có ý định ca ngợi thành công tại bàn đàm phán TPP là một trong những
thành tựu lớn của ông Dũng”.
Mọi dấu hiệu cho thấy lộ trình “chính biến” của Nguyễn Tấn Dũng là như sau.
Trước hết, giành chức Tổng Bí thư Đảng.
Tiếp đó, giành luôn chức Chủ tịch Nước đồng nhất với Tổng tư lệnh các
lực lượng vũ trang để chính danh vị trí nguyên thủ quốc gia và nhất là
chính danh điều động quân đội. Thực vậy, trong các chế độ cộng sản Tổng
Bí thư đảng cộng sản là người có quyền lực chính trị lớn nhất, tức
nguyên thủ quốc gia nhưng không chính danh nên khi muốn điều động quân
đội lại phải thông qua Chủ tịch Nước. Ngược lại, Chủ tịch Nước không thể
điều động quân đội nếu không được phép của Tổng Bí thư đảng với tư cách
Bí thư Quân ủy trung ương.
Cuối cùng, giải tán Đảng và tự cử làm Tổng thống thông qua một Quốc hội đã hoàn toàn bị tê liệt.
Nghĩa là tương tự những gì mà Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô Gorbachov đã làm.
Lẽ
dĩ nhiên để thực hiện trót lọt lộ trình này, Nguyễn Tấn Dũng phải nắm
được Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa 12, hay nói một cách cụ thể hơn,
phải được đa số ủy viên Trung ương Đảng khóa này ủng hộ. Việc Nguyễn
Tấn Dũng lật ngược thế cờ, thoát án kỷ luật của Bộ Chính trị do Tổng Bí
thư Nguyễn Phú Trọng đề xướng bằng lá phiếu của Hội nghị Trung ương 6
họp tháng 10/2012 để rồi giành được số phiếu tín nhiệm cao nhất trong số
các ủy viên Bộ Chính trị tại Hội nghị Trung ương 10 họp tháng 1/2015,
đó chưa kể “kình địch” của Nguyễn Tấn Dũng là Trưởng Ban nội chính Trung
ương Nguyễn Bá Thanh đã không được Hội nghị Trung ương 7 họp tháng
5/2015 bầu vào Bộ Chính trị cho dù được đích thân Tổng Bí thư Nguyễn Phú
Trọng đề cử, cho thấy khả năng Nguyễn Tấn Dũng lũng đoạn Ban Chấp hành
Trung ương Đảng khóa 12 là hoàn toàn hiện thực.
Còn
vì sao đa số ủy viên Trung ương Đảng hiện nay cũng như đa số ứng viên
cho Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa 12 đã và sẽ ủng hộ Nguyễn Tấn
Dũng thì là vì phần lớn trong số họ là thành viên chính phủ, quan chức
đầu tỉnh, tướng lĩnh công an, quân đội được Nguyễn Tấn Dũng trực tiếp bổ
nhiệm, thăng cấp cũng như chia chác ngân sách Nhà nước để đút túi cá
nhân. Bài “Bàn về “thị trường Sao và Vạch” đăng trên báo Người Cao Tuổi
số ra ngày 1/4/2014 đã cho thấy mua quan bán chức trong lực lượng vũ
trang Việt Nam đã trở thành quốc nạn như thế nào. Trên thực tế, từ khi
nắm chức Thủ tướng vào năm 2006, Nguyễn Tấn Dũng đã ký quyết định phong
tướng cho hàng trăm người, lập kỷ lục về số lượng tướng được phong trong
chưa đầy một thập kỷ, một kỷ lục cho đến tan cả đất trời không chắc bị
phá! Mà lực lượng được coi là “rường cột quốc gia” còn bị thị trường hóa
đến như thế thì nói gì đến các cơ quan Nhà nước khác! Cũng cần nói thêm
rằng ngay cả các ủy viên Trung ương là bí thư thành ủy, tỉnh ủy tưởng
chừng ít chịu chi phối của Nguyễn Tấn Dũng thì phần lớn trong số họ ngay
trước đó đã là cấp trưởng, cấp phó chính quyền địa phương.
Ngoài ra, với tư cách tham quan – “con sâu” theo diễn đạt của Chủ tịch
Nước Trương Tấn Sang - gắn liền với hàng loạt tệ nạn phái sinh khác, các
ủy viên Trung ương Đảng này chắc chắn đã hoặc sẽ bị Nguyễn Tấn Dũng
khống chế không mấy khó khăn bằng Bộ Công an và Tổng cục tình báo quốc
phòng (Tổng cục 2 – Bộ Quốc Phòng) là “công cụ ruột” của Dũng.
Tóm lại, trong thể chế cộng sản nơi mà pháp luật đồng nhất với kiểm
soát quyền lực được bày ra chỉ để lừa bịp thiên hạ thì kẻ nào nắm giữ
các nguồn lực quốc gia, kẻ đó nắm sinh mạng của quan chức thối nát theo
cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Để nói Nguyễn Tấn Dũng có thể nói là chắc
xuất Tổng Bí thư tại Đại hội 12 của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Mặc dầu vậy, người viết bài này khẳng định rằng tất cả những ai, từ
những người Việt Nam đấu tranh cho dân chủ cho đến Mỹ và các nước dân
chủ phương Tây, nếu tin vào kịch bản “Nguyễn Tấn Dũng giải tán Đảng Cộng
sản Việt Nam để dân chủ hóa chế độ” thì đúng là đang tự biến mình thành
thực khách của “quả lừa thế kỷ”!
Thực
vậy, mục tiêu giải tán Đảng Cộng sản Việt Nam của Nguyễn Tấn Dũng không
nhằm thiết lập thể chế dân chủ - đa đảng với một Nhà nước “tam quyền
phân lập” thực sự “của Dân, do Dân, vì Dân” mà là nhằm thiết lập chế độ
độc tài cá nhân trộn lẫn gia đình trị để tối đa hóa cướp đoạt tài sản
của nhân dân và của quốc gia.
Chỉ cần so sánh những gì Nguyễn Tấn Dũng nói và những gì Nguyễn Tấn
Dũng làm cũng đã đủ cho thấy không cách gì Việt Nam có dân chủ với con
người này.
Trong Thông điệp đầu năm mới 2014 của Thủ tướng, Nguyễn Tấn Dũng đã
không tiếc lời tụng ca dân chủ, pháp quyền. Nào là “Đổi mới thể chế và
phát huy mạnh mẽ quyền làm chủ của Nhân dân”, nào là “Dân chủ cũng là xu
thế khách quan trong tiến trình phát triển của xã hội loài người”, nào
là “Dân chủ và Nhà nước pháp quyền là cặp ‘song sinh’ trong một thể chế
chính trị hiện đại”, nào là “Người dân có quyền làm tất cả những gì pháp
luật không cấm và sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp
của mình. Cơ quan nhà nước và cán bộ, công chức chỉ được làm những gì
mà pháp luật cho phép. Mọi quyết định quản lý của Nhà nước đều phải minh
bạch” vv…vv
Rồi
ngày 15.10.2014 tại Viện Körber ở Berlin, Đức, Nguyễn Tấn Dũng tiếp tục
lớn tiếng: “Chúng tôi tin rằng nhân quyền, tự do, dân chủ là xu hướng
không thể đảo ngược và là đòi hỏi khách quan của xã hội loài người. VN
không phải ngoại lệ, không đứng ngoài xu thế này.” Thế nhưng chỉ sau đó
có 2 tháng, ngày 21/12/2014, Nguyễn Tấn Dũng chỉ thị cho ngành Công an
"nắm chắc tình hình, không để xảy ra hình thành tổ chức chính trị đối
lập trong nước"!
Trên
thực tế, chỉ tính từ Thông điệp “dân chủ” 2014 của Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng đến nay đã có hàng loạt blogger và bất đồng chính kiến bị bắt giam
và khởi tố theo các điều 79 (Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền), 88
(Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam) và 258
(Lợi dụng các quyền tự do, dân chủ để xâm phạm lợi ích của Nhà nước…) Bộ
Luật Hình sự, những điều luật đã bị cả thế giới dân chủ lên án là những
điều luật mơ hồ dùng để đàn áp bất đồng chính kiến. Đó là Ba Sàm -
Nguyễn Hữu Vinh và trợ thủ Nguyễn Thị Minh Thúy (Điều 88), Người Lót
gach - Hồng Lê Thọ, Bọ Lập - Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Ngọc Già – Nguyễn
Đình Ngọc (Điều 258), nguyên tổng biên tập Người cao tuổi Kim Quốc Hoa
(Điều 258), Trần Anh Kim (Điều 79). Bên cạnh đó, các vụ chính quyền dùng
công an mặc thường phục và côn đồ để đánh đập dã man những người đấu
tranh cho nhân quyền và dân chủ cũng như những “dân oan”, nạn nhân của
các vụ chính quyền cướp đất, gia tăng chóng mặt!
Đó là nói về “dân chủ” của Nguyễn Tấn Dũng trong lĩnh vực chính trị.
Còn “dân chủ” của Nguyễn Tấn Dũng trong lĩnh vực kinh tế thì sao?
Nguyễn
Tấn Dũng về cơ bản đã thâu tóm doanh nghiệp Nhà nước khi đặt dưới sự
điều hành trực tiếp của Thủ tướng khoảng hai chục Tập đoàn,Tổng Công ty
lớn nhất vốn trực thuộc các Bộ. Tất nhiên việc thâu tóm này là để Nguyễn
Tấn Dũng tối đa hóa và đơn giản hóa tham nhũng ngân sách Nhà nước. Thực
vậy, Nguyễn Tấn Dũng vừa là đại diện Nhà nước cấp vốn cho các “đại
doanh nghiệp Nhà nước” này vừa là người trực tiếp quản lý chúng thì việc
biến của công thành của tư là chuyện không phải bàn bởi làm sao có
chuyện tay này kiểm soát được tay kia! Thế nên mới có chuyện Vinashin,
Vinalines – chỉ hai trong số các “quả đấm thép” của Thủ tướng cũng đã
làm thất thoát số tiền hơn 6,5 tỷ USD …
Bản thân người viết bài này trong bài “30-4-1975: Giai nhân và quái vật”
gửi từ trong nhà tù ra và được Bauxite Việt Nam đăng ngày 30/4/2013
dưới tên Sơn Văn (đối chữ từ Hà Vũ, do Bauxite Việt Nam đặt) đã vạch rõ
bản chất làm nghèo đất nước này: “Nhà nước vừa là người quản lý đồng
nhất với giám sát, kiểm soát tài sản quốc gia vừa là người sử dụng tài
sản ấy, tức là làm cái chuyện “vừa đá bóng vừa thổi còi” theo cách nói
dân gian. Nói cách khác, nhà nước không phải chịu bất cứ sự giám sát,
kiểm soát nào trong việc sử dụng tài sản quốc gia và chính lỗ hổng thể
chế này đã tạo ra tham nhũng - tham nhũng thể chế!”
Vấn
đề cuối cùng là nếu như giải tán Đảng cộng sản Việt Nam là cốt lõi của
cương lĩnh không công khai cho tranh cử Tổng Bí thư Đảng của Nguyễn Tấn
Dũng thì liệu một sự đoạn tuyệt ý thức hệ cộng sản như vậy có giúp Việt
Nam “thoát Trung”?
Giáo
Sư Carl Thayer, trong bài “Yếu tố Trung Quốc của Việt Nam” (Vietnam’s
China factor), đăng trên APPS Policy Forum tháng trước, cho rằng một
trong những yếu tố giúp Nguyễn Tấn Dũng trở thành Tổng Bí thư Đảng Cộng
sản Việt Nam tại Đại hội 12 là “ông Dũng đã thẳng thắn bảo vệ chủ quyền
Việt Nam trong cuộc khủng hoảng giàn khoan năm ngoái và nêu lên khả năng
sẽ thực hiện các hành động pháp lý quốc tế chống lại Trung Quốc”.
Thế
như chúng ta đã thấy, hơn một năm trôi qua nhưng tuyệt nhiên không có
đơn của chính phủ Nguyễn Tấn Dũng kiện Trung Quốc ra trước Tòa án của
Liên Hiệp Quốc như Philippines đã làm trong khi ngày càng rầm rộ các
hoạt động bồi đắp và xây cất công trình quân sự của Trung Quốc trên các
đảo thuộc Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam mà nước này đã đánh chiếm.
Nhưvậy, chủ quyền và lãnh thổ quốc gia rõ là đã bị Nguyễn Tấn Dũng hy
sinh cho quan hệ vụ lợi của bản thân với Trung Quốc như đã từng thể hiện
qua vụ Bauxite Tây Nguyên…
Kết
luận lại, Nguyễn Tấn Dũng có giải tán Đảng Cộng sản Việt Nam thì cũng
chỉ thay thế chế độ độc tài tập thể của đảng này bằng chế độ độc tài cá
nhân trộn lẫn gia đình trị của bản thân Nguyễn Tấn Dũng. Do đó, dân chủ
hóa Việt Nam gắn với “thoát Trung” chỉ có thể đạt được bằng một cuộc
cách mạng bất bạo động của toàn thể người Việt Nam trong và ngoài nước
với sự ủng hộ mạnh mẽ của lương tri dân chủ toàn thế giới.
0 comments:
Post a Comment