Nguồn: Anne Applebaum, “Putin’s power plays”, Washington Post, 27/09/2015.
Biên dịch: Nguyễn Hướng Đạo | Hiệu đính: Lê Hồng Hiệp
Viết về tổng thống Nga luôn dễ bị sa vào kiểu nói chuyện phiếm về địa
chính trị. Dù cho Chiến tranh Lạnh đã kết thúc cách đây một phần tư thế
kỷ, Vladimir Putin vẫn quen được coi như một nhân vật toàn cầu, một
người đại diện cho những lợi ích vĩnh viễn của Nga, người thừa kế của Sa
hoàng, Lenin hay Stalin, một kẻ sống trong thế giới mà trong đó các chủ
thể nhà nước đấu tranh lẫn nhau để giành quyền kiểm soát lãnh thổ, và
tất cả họ đều chơi một trò chơi may rủi khổng lồ như cách nhìn nhận của
Kissinger.
Đối với ai tự đeo vào mình một lăng kính như thế, hành động xâm nhập
của Putin vào Syria chừng mực nào đó cũng có lý. Quyết định đúng lúc của
ông trong việc gửi hàng trăm binh lính Nga, 28 máy bay chiến đấu, trực
thăng, xe tăng và pháo binh tới Syria ngay trước phiên họp của Đại hội
đồng Liên Hợp Quốc đã được miêu tả theo nhiều cách khác nhau như là một
sự cố gắng để quay trở lại Cuộc chơi lớn tại Trung Đông thời hiện đại;
để mở rộng ảnh hưởng của Nga tại Địa Trung Hải; để nâng đỡ chính phủ
Iran và để thay thế vị trí lãnh đạo của Mỹ tại khu vực này.
Tuy nhiên, tất cả những nhận định đó đều đã bỏ qua điểm quan trọng
nhất. Giống như tất cả những gì ông ta đã làm, đưa quân vào Syria là một
phần trong cố gắng tiếp tục nắm quyền của Putin. Trên thực tế, trong
suốt 10 năm đầu làm tổng thống, tính chính danh của ông trong thực tế
dựa trên tuyên bố như sau: Tôi có thể không phải là một nhà dân chủ,
nhưng tôi đem lại cho các bạn sự ổn định, tăng trưởng kinh tế và các
khoản lương hưu được thanh toán đúng hạn. Trong thời kỳ giá dầu sụt giảm
cùng với cấm vận kinh tế, đó là còn chưa kể đến tình trạng tham nhũng
tràn lan trong khu vực công, thì lý lẽ đó không còn hiệu quả nữa. Rõ
ràng, so với năm trước, năm nay người Nga trở nên nghèo túng hơn. Mọi
việc xem ra sẽ còn tiếp tục trở nên tồi tệ hơn. Vì thế, lý lẽ mới của
Putin trở thành: “Tôi có thể không phải là một nhà dân chủ và nền kinh
tế có thể đang sa lầy, nhưng Nga đang lấy lại vị thế của mình trên thế
giới – và bên cạnh đó, lựa chọn thay thế cho chủ nghĩa chuyên chế không
phải là chế độ dân chủ mà là sự hỗn loạn”.
Thực tế, Putin không có sức mạnh quân sự để có thể gây ảnh hưởng thực
sự tại Trung Đông. Ông ta không thể lén lút xây dựng các lực lượng của
mình như đã làm tại Ukraine. Ông cũng không thu được lợi ích vật chất và
chiến lược quan trọng nào từ mối quan hệ đồng minh với nhà độc tài
Syria đang nguy khốn là Bashar al-Assad. Tuy nhiên, Putin sẽ tỏ ra đang
có được ảnh hưởng, và đó là tất cả những gì ông cần. Ở nước ngoài, điều
này chắc chắn cũng có ích: thực sự, sự hiện diện của ông tại Liên Hợp
Quốc sau một thập niên vắng mặt và cuộc trả lời phỏng vấn dài với
Charlie Rose chắc chắn sẽ lôi kéo sự chú ý của Mỹ và châu Âu ra khỏi
thảm họa nhân đạo mà ông đã tạo ra tại Đông Ukraine, đồng thời góp phần
giúp dỡ bỏ các lệnh cấm vận đang làm suy yếu nền kinh tế Nga cũng như
khiến cho túi tiền của những người thân cận với Putin bị ảnh hưởng.
Ở trong nước, vẻ bề ngoài có ảnh hưởng như thế thậm chí còn có tác
dụng lớn hơn. Bạn và tôi có thể cùng cho rằng viễn cảnh về một cuộc cách
mạng đường phố ở Nga là xa vời. Tuy nhiên, đối với Putin, người đã
chứng kiến những điều xảy ra ở Đông Đức năm 1989 từ văn phòng KGB của
mình tại Dresden và kết cục của Moammar Gadaffi năm 2011, rõ ràng là ông
thường xuyên lo lắng về một viễn cảnh như thế. Để dập tắt định mệnh
này, kênh truyền hình quốc doanh của ông liên tục nói về những đề tài
như sự thiếu trách nhiệm của châu Âu và sự thối nát của Mỹ – phòng
trường hợp người Nga nào đó bị cám dỗ bởi miếng mồi dân chủ – cũng như
về sự bất ổn toàn diện tại Syria mà chính chính sách của Putin đã góp
phần tạo ra. Việc các binh lính Nga tới Syria, trong đó có một số được
chuyển tiếp từ biên giới Ukraine, có mục đích củng cố thông điệp này:
Putin sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ nhà độc tài nào tái thiết lập chế độ độc
tài của mình, tái khẳng định quyền kiểm soát và bỏ tù tất cả kẻ thù, tại
Syria cả tại Nga nếu cần thiết.
Ông ta sẽ không trực tiếp nói ra thông điệp đó. Putin nói với Charlie
Rose rằng Assad nên đàm phán với “những người đối lập biết điều” và
“chỉ những người dân Syria mới có quyền quyết định” ai là người lãnh đạo
của họ. Tuy nhiên, Assad cũng đã giết hại khá nhiều những người đối lập
biết điều, thường là bằng vũ khí của Nga. Bên cạnh đó, “người dân
Syria” không có tiếng nói trong việc ai bán vũ khí cho Assad, ai vũ
trang cho Nhà nước Hồi Giáo, hay ai kích động xung đột tại đất nước của
họ.
Tất nhiên, người Syria hay người Nga không phải là vấn đề ở đây. Sự
xâm lược Ukraine của Putin đã là một điều tồi tệ cho đồng bào của ông
cũng như đất nước của ông– đối với nền kinh tế, hình ảnh, và sự ảnh
hưởng của Nga – đồng thời là một thảm kịch đối với Ukraine. Việc ông ta
xâm nhập vào Syria cũng hứa hẹn sẽ mang lại những hậu quả tương tự./.
Thursday, October 1, 2015
Trò chơi quyền lực của Putin tại Syria


Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment