*
Mọi vấn đề sinh hoạt trong cuộc sống sẽ đơn giản hay trở nên phức tạp,
đơn thuần hay rắc rối, tất cả đều do ảnh hưởng chủ động của con người.
Tác động ấy sẽ càng lớn khi uy thế cùng sức mạnh của cá nhân hay tập thể
đó ảnh hưởng đến đông đảo khối cá nhân khác hay trên toàn thể xã hội.
Trên bình diện quốc gia hoặc ngay cả quốc tế, vị thế của lãnh tụ tài ba
hay đảng phái lãnh đạo xuất sắc sẽ đưa một quốc gia hay cả cộng đồng
nhân loại đến công bằng, bác ái, dân chủ, hạnh phúc và hòa bình hay lãnh
tụ độc tài, thể chế toàn trị, đưa muôn dân đến lầm than khốn khó, đầy
dẫy áp bức và bất công.
Trong phạm trù lịch sử trên toàn thế giới qua các thể chế chính trị của
nhân loại thì chủ nghĩa cộng sản và mạng lưới tổ chức chính trị, an ninh
và xã hội của nó được xem là khắc nghiệt và sắc máu nhất. Dẫu vậy,
người ta cũng không thể không công nhận sự hiệu quả của nó, nghĩa là một
mạng lưới an ninh dầy đặc đến có thể một con ruồi cũng khó có thể mà
thoát được.
Chủ nghĩa cộng sản này đã một thời gây bão tố mà những nhà độc tài kiểu
mới muốn dùng nó để thực hiện tham vọng nhuộm đỏ toàn cầu hầu thống trị
cả nhân loại dưới bàn tay vô cùng tàn bạo và sắc máu trong hệ thống cai
trị, kềm kẹp được xem là bất khả kháng dưới hệ thống tổ chức về an ninh
xã hội của Lénine và sau đó là các đồ đệ Stalin, Mao, Hồ... khiến các
quốc gia hùng cường như Pháp, Anh, Mỹ... cũng phải trải qua một thời
toát mồ hôi hột, rùng mình ớn sợ và đã phải dồn hết mọi khả năng, mọi nỗ
lực để dập tắt cho bằng được ngọn lửa đỏ đó đang có nguy cơ quét cả
toàn cầu và đe dọa toàn thể nhân loại.
Trong thời "Chiến tranh lạnh", Việt Nam Cộng Hòa đã là một vật hy sinh
trong uất hận vì đã bị bức tử. Như đã nêu, cuộc sống đơn giản hay phức
tạp thảy đều do tác động của yếu tố con người. Cuộc đời, đôi khi người
ta cũng phải chấp nhận những cái vô cùng cay đắng do những người khác
tạo ra rồi đem lại cho chính mình. Tuy đau nhói cho miền Nam nhưng dẫu
sao điều cay đắng ấy cũng còn lưu lại được những dấu vết cao cả, được là
một quốc gia gián tiếp tạo ân huệ tạo làm nền móng cho những bước tiến
Tự Do, là cơ hội góp niềm hạnh phúc cho khối đông của những con người đã
thọ nạn tại các nước cộng sản Đông Âu và cái nôi của nó là Liên Bang Sô
Viết vì Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh hay bị hy sinh bước đầu cho chiến
lược giải thể các đảng cộng ấy.
Thuở xa xưa, Việt Nam tuy dân ít, đất hẹp nhưng cũng đã một thời Nam
chinh Bắc chiến, chinh Bắc phạt Nam. Cũng có những anh hùng dân tộc Hưng
Đạo Đại vương, Quang Trung Nguyễn Huệ, Huyền Trân công chúa, các Chúa
Nguyễn. Trong một góc độ nào đó, một cách công tâm, người Việt xưa vì
mục đích phát triển bờ cõi nên đã chiếm đất, giết dân của các quốc gia
láng giềng khác cũng rất tàn bạo, bởi thế giờ chúng ta, lớp thế hệ con
cháu nhận lãnh hậu quả chăng?. (Đây chỉ là "tâm tư" chứ không là câu
khẳng định).
Vua Quang Trung
Điện thờ Huyền Trân Công Chúa tại Huế
Chân dung Nguyễn Hữu Cảnh tại dinh Ông xã Kiến An.
Hôm nay, Tổng thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ Obama gặp gỡ Chủ Tịch Trung
Cộng Tập Cận Bình, hai con người là hai lãnh đạo của Mỹ và Tàu cộng và
cũng gần như là hai lãnh đạo của cả thế giới. Dĩ nhiên họ gặp nhau vì
mục đích và quyền lợi giữa 2 quốc gia của họ là chính, song bên cạnh mà
về mặt nổi đã cho thấy rằng còn có vấn đề Biển Đông. Vấn đề Biển Đông
này trong hiện tại có trở nên rắc rối hay sẽ trở thành đơn giản là phần
lớn do tính toán và sự tác động của 2 quốc gia cốt cán này, trong đó sự
tranh chấp gồm có: Trung Cộng,
Đài Loan,
Philippines,
Malaysia,
Brunei mà Việt Nam là quốc gia có chủ quyền chính và nhiều nhất.
Obama - Tập Cận Bình 2015
Dựa trên chứng tích của lịch sử và phạm vi phân định về lãnh thổ và lãnh
hải của mỗi quốc gia, đồng thời dựa trên Công ước Luật biển 1982, còn
gọi tắt là: UNCLOS 1982 thì Việt Nam có chủ quyền rất nhiều đảo và phần
biển nhưng dưới áp lực của bá quyền Tàu cộng, kèm theo sự nhu nhược cúi
đầu im lặng trước những sự lấn chiếm ngang ngược của ngoại bang nên đảng
CSVN đã để mất rất nhiều tài sản của đất nước. Ngạn ngữ dân gian có tả:
Con không khóc, mẹ không cho bú, Việt Nam không dám kiện cáo, không
muốn (hoặc sợ) thể hiện trách nhiệm và thi hành bổn phận của mình trước
quốc dân nhằm mục đích để bảo vệ đất nước, nếu không muốn nói là toa
rập, nối giáo với giặc cướp để bán đứng non sông và dân tộc.
Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Phùng Quang Thanh... dẫu thích dẫu
không thì cũng đã vỗ ngực xưng tên là những nhà lãnh đạo cho Đảng, Chính
phủ và Quân đội nhưng trên thực tế đã trở thành những con thiếu phần
người tạo nên những rắc rối, phức tạp về lâu về dài cho đất nước và cho
cả dân tộc Việt Nam vốn đã có hơn 4.000 năm lịch sử văn hiến cũng như
gần 2.000 năm dựng nước và giữ nước.
Tệ hại hơn thế, đảng CSVN cùng những tên dưới cái mệnh danh là lãnh đạo
quốc gia nhưng chẳng những đã không làm được gì để bảo vệ đất nước mà
còn bắt nhốt những công dân vì lòng yêu nước muốn đứng lên để góp bàn
tay giữ gìn bờ cõi, thật là những nghịch lý không thể nào chấp nhận.
Từ đơn thuần là một Việt Nam với đầy đủ chủ quyền và sự vẹn toàn, Hồ Chí
Minh, Phạm Văn Đồng và những tên đồ đệ Thái thú đã làm cho đất nước trở
nên rối rắm, phức tạp. Côn an, mật vụ của một nhà nước côn đồ đã tạo
thêm nhiều điều luật thô bạo, bỉ ổi nhằm giam hãm ý chí chiến đấu, gây
bao nỗi sợ hãi để làm nhụt chí muốn vùng dậy của toàn dân trước vòng vây
nô lệ Tàu cộng.
Từ những rắc rối phức tạp trên của một đảng vô tích sự với chuỗi phiền
não, bệ rạc, toàn dân có thể đồng loạt cả nước nhất tề đứng dậy chuyển
hóa nhũng rắc rối kia bằng một quyết định đơn giản là đạp đổ chúng, khi
đồng bào muốn đơn giản thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản. Đất nước sẽ
thanh thản, trở thành đơn giản, đầy nhân bản khi không còn cộng sản.
1/10/2015
Nguyên Thạch
0 comments:
Post a Comment